03:55 14/01/2019
11h trưa hôm qua tôi ghé bệnh viện thăm một người bạn, anh ấy đang còn rất ít thời gian để “về đích” vì căn bệnh quái quỷ đó là K phổi…Xong rồi bạn ơi! Bạn tôi ko còn cơ hội công tác trên mặt đất, cùng những người thân yêu được lâu nữa rồi. Tạm biệt anh ấy mà tôi cứ như người đơ đơ trong góc khuất cầu thang máy, mặc dù chẳng ăn kẹo cu đơ Hà Tĩnh hay uống bò húc để húc linh tinh trong suy nghĩ hay ý tưởng…Một cái sợ không rõ nét đã bao trùm lên tất cả cơ thể và tất thảy… chắc là cái chết rồi, không thể hơn kém được. Có lẽ, lúc này cái lạnh trong lòng và trong suy nghĩ nó còn kinh điển hơn cả những cái lạnh tôi đã gặp, tại sao có điều này, là vì tôi đã chưa tròn, một sự hụt hẫng, yếu kém trong bản lĩnh làm thân nhiệt hạ thấp, hạ áp về tâm lý đến thương hại và đó cũng như anh bạn của tôi, đã chưa tròn…Rượu thuốc tùm lum mấy chục năm qua…Cũng may tôi chưa dính K, mà chỉ ở giai đoạn suýt nữa là thân tàn ma dại thôi.